Olive (Ô liu). Ảnh: Internet |
HM Blog. Nhân chuyện trên mạng đang đồn đại về chiếc xe Lexus (dân đại gia gọi là lếch xù – mà đúng là định xù thật) mang biển trắng, biển xanh, mình nhớ ra bài viết tháng 4-2009 nhưng để trong xó. Đăng lên cho bà con xem.
Triết lý Ôliu và Lexus thật thú vị. Không ai có thể vừa ôm cây Ôliu vừa ngồi trong xe Lexus. Xe khó chuyển bánh và cây có thể đổ.
Thế hệ Ôliu
Nếu hỏi nhà thơ Trần Đăng Khoa có gì đáng nhớ, ai cũng có thể nói “Thần đồng thơ thế kỷ 20 của Việt Nam”. Bây giờ ông buồn vì đã trưởng thành vẫn phải “ì ạch mang cây thánh giá tuổi ấu thơ”. Cô vợ xinh đẹp của nhà thơ mong anh ấy là thần đồng thế kỷ 21, tiền nhuận bút sẽ nhiều hơn.
Trong các chuyến thăm của các nguyên thủ quốc gia, người ta thường khen chủ nhà, Việt Nam là biểu tượng của thế kỷ 20 bởi ý chí kiên cường, bền bỉ, sáng suốt, biến “những điều không thể trở thành có thể” trong cuộc đấu tranh giành độc lập dân tộc, xây dựng và phát triển đất nước. Nghe thật sướng tai.
Nhìn vào lịch, Việt nam đang ở thế kỷ 21!!! Được khen ở thế kỷ trước quả là hạnh phúc, giá tiếp tục là đỉnh cao trong kỷ nguyên này thì hay biết bao nhiêu.
Biểu tượng của quá khứ đã đè nặng lên đôi vai tương lai. Vì thế, cây Ôliu vẫn có người ôm. Nhưng suy nghĩ truyền thống hay quá khứ vẻ vang khó trụ lại được với thế hệ Lexus hiện đại và năng động vì qui luật tất yếu của hội nhập.
Cuối cùng, họ sẽ nhìn ra Lexus có vai trò lớn trong phát triển, đương nhiên cũng sẽ sắm cho mình một chiếc và đôi lúc về qua nhà tưới cây Ôliu. Chỉ có điều, họ làm chậm sự tiến bộ của bản thân, của gia đình, và nếu giữ trọng trách quốc gia thì ảnh hưởng đến cả một dân tộc. Cây Ôliu cũng còi đi ít nhiều.
Để giải quyết những suy nghĩ Ôliu, tốt nhất là họ nên đi ra ngoài học tập, mở mang đầu óc, thâm nhập sâu vào những xã hội tiến bộ, học những điều hay, tránh cái dở. Họ sẽ mang những kỹ thuật của động cơ xe Toyotta về bơm nước tưới cây Ôliu thì giá trị của “quá khứ, hiện tại và tương lai” sẽ có vai trò lớn trong phát triển.
Người Lexus
Nghe người ta viết về giá trị Mỹ, giấc mơ Mỹ, toàn cầu hóa, thế giới phẳng hay kể cả thế giới đại đồng thuở trước, ai cũng bị mê hoặc. Mỹ từ và thực tế khác nhau rất nhiều. Thất bại có, thành công có và không “hề hấn” cũng có, tùy theo anh ta đứng ở đâu.
Người mê Lexus chỉ thấy bề ngoài hào nhoáng của chiếc xe, nước sơn bóng loáng, GPS định vị toàn cầu đi đâu cũng có chỉ đường, nhạc du dương trên đường cao tốc với hai bên đường cây xanh ngát.
Nếu đi sâu thêm tìm hiểu sẽ thấy Lexus cũng nhiều vấn đề. Thay dầu sau mỗi 5000km với cả trăm đô la, đóng bảo hiểm, thay lốp hay bảo trì định kỳ, Lexus thành máy ngốn tiền. Đôi khi không biết lái nên phải thuê tài xế. Thỉnh thoảng, cha nội láu cá này báo mất phụ tùng, đi đường theo ý riêng và khi nổi cơn làm pan luôn chiếc xe. Dân mê bốn bánh nói, niềm hạnh phúc lớn lao khi mua được chiếc xe, nhưng niềm vui vô hạn lúc tống khứ nó đi.
Mua Lexus nhưng chưa hiểu về xe pháo là cạm bẫy. Thế hệ Lexus sẽ học thuộc bài sau khi biết biết hết tật của chiếc xe. Gia đình tổn thất vài chục ngàn đô la, với công ty đa quốc gia sẽ mất tỷ đô la và một chính phủ hiểu sai về Lexus sẽ là thảm họa cho kinh tế nước nhà. Chưa kể vì Lexus mà bằng mọi giá đạp lên đầu hàng triệu người để có thì cái giá tương lai sẽ là khôn lường.
Người quay về ôm cây Ôliu đáng nguyền rủa và hận cả giấc mơ Lexus. Kẻ khác cố liều, vượt khó khăn để tậu đời mới cho đến khi sạt nghiệp hoặc lên Mẹc.
Ôm Ôliu, mơ Lexus
Anh Hai Sài gòn ra cửa hàng thấy tivi 60 inch loại mới to đùng liền nghĩ kế xoay tiền, vay nặng lãi hay kể cả mở tạm két cơ quan, sắm luôn cho thằng cu mới đẻ một chiếc, sống “đã đời”, kệ hôm sau.
Chàng trí thức Hà nội, dù đủ tiền mua 3 chiếc tivi 60 inch nhưng vẫn lên mạng tìm hiểu, gọi điện hỏi bạn chán, nhờ kỹ sư điện tử Bách khoa đi 10 ngày, qua hàng chục cửa hàng rồi mới sắm chiếc tivi 37 inch dù rất mê loại lớn hơn.
Anh hai Sài gòn thuộc loại Lexus trong khi chàng trí thức Hà nội ôm Ôliu nhưng mơ Lexus. Trí thức Bắc Hà mua xe second hand để rồi đi đường ghé mắt sang “hàng xóm” Sài gòn trong khi Ôliu vườn nhà đã phôi pha.
Có người đã chán bà vợ già vô ích, nhưng vì tình xưa nghĩa cũ, không dám bỏ để đi theo em trong tiệm hớt tóc thanh nữ. Kết cục, nằm với bà già thì mơ chân dài, ở tiệm máy lạnh lại thấy thương cụ ở quê bị đỉa cắn giữa nắng hè.
Lexus (lếch xù). Ảnh: Internet |
Vừa ôm cái cũ vừa mơ cái mới, thụt thò không dám làm gì, chỉ làm tổn hại đến tiến trình phát triển. Với thế hệ “nửa nạc nửa mỡ” chán ngắt này, xã hội cũng đi lên theo kiểu ông từ vào đền. Vãn cảnh thích, nhưng bảo ở đó, xin vái ba nón. Vừa ăn thịt chó vừa cầu từ bi.
Đi Lexus, xui trồng Ôliu
Nước Mỹ muốn giá dầu hạ xuống. Họ có khá nhiều nơi có thể khoan giếng khai thác nhưng thấy thế giới còn nhiều chỗ khá hơn. Hoa Kỳ muốn dành kho báu quốc gia cho tương lai, gìn giữ môi trường và sang hàng xóm mua dầu.
Cao bồi Texas dụ anh chuyên buôn chợ trời “Một nghìn một đêm lẻ” Iraq, đuổi cổ Sadam Hussein xuống, biến nước đạo Hồi ngàn năm này thành dân chủ theo giấc mơ Mỹ. Khi thành công rồi thì họ sẽ khai thác dầu và giá xăng bên Mỹ từ 3$/gallon sẽ xuống 2$. Dân Mỹ đi xe Lexus nhiều hơn và người “đêm lẻ chẵn” tiếp tục trồng Ôliu dầu hỏa.
Suharto lật đổ tổng thống Sukarno và giết hơn nửa triệu người với lời hứa sẽ mang lại phồn vinh cho Indonesia. Ông cũng làm được đôi chút cho đất nước nhưng sau 21 năm cầm quyền, khuyên dân nghèo tiếp tục trồng Ôliu để ôm truyền thống, còn ông mua Lexus cho cả gia tộc với tài sản khổng lồ 35 tỷ đô la, gần gấp đôi dự trữ ngoại tệ của Việt nam (2009).
Triều đại Marcos ở Philippines cũng tương tự. Bà Marcos có bộ sưu tập 2000 đôi giầy để đi xe hơi sang trọng và dân Manila tiếp tục tưới cây trong tư dinh Tổng thống.
Trong xã hội không ít kẻ Lexus nhưng mang cành Ôliu bên mình để dụ dỗ đám người ít hiểu biết là anh ta yêu truyền thống, vì đất nước hay nô bộc của dân. Nô bộc không gánh nước tưới cây – nhà anh ta cũng chẳng có Ôliu.
Kẻ Lexus xúi bẩy người Ôliu hãy gắng lao động và một hôm nào đó anh ta lên xe, cài số và chuồn đi với số tiền khổng lồ của người trồng cây. Đó là kết cục bi thảm nhất của đất nước và thời đại.
Gìn giữ truyền thống Ôliu, nhưng vẫn mua Lexus, cắt bớt những cành cây sâu mọt, hiểu cho kỹ máy V6 của Lexus và độ tốn xăng của nó, đó chính là hướng đi tối ưu của một quốc gia trong thế giới phẳng vừa rộng lại vừa hẹp, thiên đường nhưng đầy cạm bẫy.
Lexus hay Ôliu mãi mãi là câu hỏi mà không có trả lời. Thế kỷ trước hay trăm năm sau cũng thế. Chỉ có người thông minh mới tìm ra con đường cho Lexus mà vẫn trồng được Ôliu. Đó cũng là thách thức với các nhà lãnh đạo ngày nay. Nông dân chỉ biết nghe theo các vị, bảo trồng cây thì trồng, hô hào sắm Lexus cũng OK, hoặc làm cả hai, họ vẫn “dạ”.
Riêng tôi mê xe hơi nên có tiền sẽ chọn Lexus. Ôliu để cho dân Jordan trồng, tôi lái Lexus sang đó mua về bán cho Lào hay Campuchia.
Hiệu Minh. 4-2009
(Blog Hiệu Minh)
Categories: Giáo Dục
0 nhận xét:
Đăng nhận xét